Ngày 1 tháng 1 – Tuần Bát nhật Giáng sinh (Lc 2,16-21)
Lễ Mẹ Thiên Chúa
Lc 2,16-21
Ngày hôm nay, khởi đầu một năm mới, với sự trìu mến, Giáo Hội cho chúng ta ngắm nhìn một người Phụ Nữ được Thiên Chúa tuyển chọn làm Mẹ Đấng Cứu Thế.
Bài Tin Mừng vắn gọn hôm nay đã nói cho chúng ta về một trong những thái độ mà Mẹ đã chọn để thể hiện cuộc sống của mình sau khi đã trở thành Mẹ Chúa Giêsu một Thiên Chúa nhập thể làm người: Đó là thái độ chăm chú lắng nghe và suy đi nghĩ lại trong lòng. Mẹ ghi nhớ mọi sự và suy niệm trong lòng.
1. Vâng! Đức Maria đã thinh lặng không chỉ lúc này trong hang đá Belem mà còn trong suốt cả cuộc đời của mình. Được làm Mẹ Thiên Chúa nhưng chung quanh Người chẳng có mấy ai biết đến tước hiệu này… Tại Cana, Người đã nhẹ nhàng báo cho Chúa Giêsu biết bữa tiệc không còn rượu nữa. Trong cuộc đời công khai của Chúa, Người đã âm thầm theo bước chân Con. Và bên Thánh giá, trong nỗi đau đớn tột cùng, Người đứng đó để chứng kiến những giờ phút cuối cùng của Con. Có thể nói Người đã sống tâm tình của một nữ tì khiêm tốn. Người chỉ muốn phục vụ trong âm thầm, còn vinh quang danh dự thì Người xin dành cho người khác.
Còn chúng ta thì sao?
Một thanh niên đến gặp trưởng một nhóm đốn gỗ xin việc làm. Người này trả lời:
- Để xem anh đốn cái cây như thế nào đã.
Người thanh niên bước tới và đốn cái cây to lớn đó một cách rất kỹ thuật. Quá ấn tượng, người trưởng nhóm nói:
- Tốt, thứ hai anh bắt đầu.
Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm trôi qua. Vào chiều thứ năm, người trưởng nhóm nói với người thanh niên:
- Anh có thể nhận tiền lương ngày hôm nay.
Giật mình, người thanh niên nói:
- Tôi nghĩ ông sẽ trả lương ngày thứ sáu.
- Bình thường là vậy, nhưng chúng tôi quyết định cho anh nghỉ việc vì tiến độ công việc của anh quá chậm. Bảng chấm công thể hiện điều đó rất rõ.
- Nhưng tôi làm việc rất chăm chỉ – người thanh niên phản đối – Tôi tới sớm nhất, ra về trễ nhất, và làm luôn trong giờ nghỉ trưa.
Người trưởng nhóm thấy người thanh niên này rất thành thật. Nên ông suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Anh có mài lưỡi cưa của mình không?
Người thanh niên trả lời:
- Không ạ, tôi đã làm việc liên tục nên chẳng còn thời gian cho việc đó.
Cuộc sống của chúng ta cũng như vậy đó. Đôi khi chúng ta quá bận rộn không còn thời gian để “mài bén lưỡi cưa”. Trong thế giới ngày hôm nay, con người bận rộn hơn bao giờ hết nhưng cũng kém hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tại sao vậy? Có phải chúng ta đã quên cách làm thế nào để mình luôn “bén” hay không?
Làm việc chăm chỉ chẳng có gì sai cả, nhưng chúng ta cũng rất cần thời gian để nghỉ ngơi, nhất là để suy nghĩ và chiêm nghiệm, để học và để trưởng thành. Nếu chúng ta không dành thời gian để “mài bén lưỡi cưa”, để đến với Chúa, lắng nghe và học hỏi ở Người, chúng ta sẽ cùn dần đi, và đánh mất đi tính hiệu quả trong công việc.
2. Đứng trước những việc mầu nhiệm không thể hiểu, Thánh Luca đã cho chúng ta biết Mẹ chỉ “ghi nhớ những kỷ niệm đó và suy đi nghĩ lại trong lòng”. Tuy là mẹ của Chúa Giêsu nhưng không phải là Mẹ đã hiểu hết về con mình. Không hiểu nhưng nhờ thinh lặng “ghi nhớ và suy đi nghĩ lại” nên sau cùng Mẹ đã hiểu Chúa. Và khi đã hiểu rồi thì Mẹ đã sống trọn vẹn Lời Xin vâng của Mẹ cho dù là có phải đứng dưới chân cây Thánh Giá đi nữa.
Chúng ta là môn đệ Chúa, là con Chúa. Nếu chúng ta muốn hiểu được Chúa để qua đó chúng ta yêu mến Chúa nhiều hơn, sống cho Chúa nhiều hơn thì cách tốt nhất tôi tưởng cũng là cách mà Đức Mẹ đã làm đó là biết thinh lặng: ghi nhớ và suy đi nghĩ lại những kỷ niệm về Chúa. Có như thế thì chúng ta mới có thể hiểu được Chúa nhiều hơn.
Toàn bộ sư đoàn lính Mỹ trong doanh trại Robert đang chuẩn bị một cuộc diễn binh đón chào ông bộ trưởng Quốc Phòng. Nào các cỗ xe tăng chuyển hành ầm ầm, nào các khẩu trọng pháo được kéo đến, rồi tiếng giày lính nện lên mặt đường nhựa của đoàn quân đi nhịp nhàng theo khúc nhạc quân hành hùng tráng…
Cả một khu vực và vùng trời vang động rộn rã, thế mà một đàn chiên vẫn thản nhiên từ từ tiến bước từ thảm cỏ này đến cánh đồng kia, nhích dần đến gần con đường người ta đang duyệt binh… Bộ chỉ huy phát hiện ra đàn chiên liền phái đến một tiểu đội quân cảnh để lùa đàn chiên tránh đi hướng khác. Họ mở còi hụ, la hét om sòm lên, nhưng đàn chiên vẫn nhởn nhơ gặm cỏ. Rồi cả một trung đội vệ binh được tăng cường. Cũng hò hét, hụ còi inh ỏi, nhưng đành chịu, đàn chiên vẫn bình thản thưởng thức món cỏ xanh thiên nhiên hào phóng, mỗi lúc một tiến gần doanh trại hơn.
Đúng lúc ấy, đoàn xe mô-tô dẫn đầu đoàn xe hơi của phái đoàn bộ trưởng đã vào đến cổng trại. Làm sao bây giờ? Không ai được quyền dùng đá để ném, dùng gậy để đánh đuổi đàn chiên, bởi như thế là chọc giận Hội Bảo Vệ Súc Vật và báo chí khắp nơi.
Toàn bộ đạo quân trang bị hùng hậu như vậy đành phải thúc thủ trước đối thủ quá ư hiền lành này hay sao? Bỗng, chiếc xe Jeep của thiếu tướng chỉ huy trưởng trại Robert phóng đến, và từ trên xe, Linh Mục Tuyên Úy Michael nhảy xuống, chạy đến nói nhỏ vào tai vị sĩ quan vệ binh. Sau đó, cả trung đội tập hợp ngay, đứng vào vị thế nghiêm. Và thinh lặng bao trùm lên tất cả đạo quân trong phút chốc!
Chính vào lúc hoàn toàn thinh lặng này, người ta mới nghe thấy có tiếng sáo của người mục đồng mãi từ trên một ngọn đồi gần đấy vọng xuống. Thế là cả đàn chiên tức khắc ngoan ngoãn quay gót, cùng nhau lũ lượt chạy lên mỏm đồi giữa những tiếng thở phào nhẹ nhõm của quan quân trong đoàn vệ binh…
Chỉ cần một tiếng sáo mục đồng du dương nhè nhẹ ấy thôi, cũng đủ để kêu gọi cả đàn chiên đi lạc hướng quay trở về, trả lại khung cảnh trang nghiêm cần thiết cho buổi lễ duyệt binh.
Bao nhiêu tiếng hò hét, tiếng còi hụ inh ỏi đều bó tay. Càng nhiều tiếng huyên náo thì đàn chiên lại càng không tài nào nghe được tiếng sáo đơn sơ nhỏ nhẹ của chú bé mục đồng.
Sống trong thế giới hôm nay, chúng ta cũng bị bao vây bởi quá nhiều tiếng động xô bồ và âm thanh hỗn tạp, quá nhiều đến độ chúng ta không còn có thể nghe được tiếng gọi Đức Giêsu, vị Mục Tử Nhân Lành. Chỉ cần thinh lặng, một chút lặng yên thôi, cũng đủ để đàn chiên nghe được tiếng gọi của người chăn dắt.
Phải chi chúng ta cũng có được những khoảnh khắc phút giây trầm lắng quý giá như thế, để rồi nghe được thứ thanh âm của sự tĩnh lặng (The Sound of Silence), nghe được lời gọi của Thiên Chúa và nhận ra Người?
Phải chi chúng ta cũng biết trao tặng cho chính mình mỗi ngày một vài phút cô tịch để đọc Lời Chúa, để nghe và nhận ra tiếng thì thầm của Thiên Chúa đang ngỏ lời với chúng ta?
“Tôi chính là Mục Tử Nhân Lành. Tôi biết chiên của Tôi và chiên của Tôi biết Tôi. Chúng sẽ nghe tiếng Tôi, và sẽ chỉ có một đoàn chiên và một Mục Tử” ( Ga 10, 14 – 16 )(DAILY BREAD 16.5.2000)
Xin được kết thúc bằng một vài lời khuyên trong một bài thơ của một tác giả vô danh về việc sử dụng thời gian
Dùng thời gian để suy nghĩ – Đó là nguồn sức mạnh.
Dùng thời gian để suy đọc – Đó là nền tảng sự khôn ngoan.
Dùng thời gian để thinh lặng – Đó là cơ hội để gặp Chúa.
Dùng thời gian để yêu và được yêu – Đó là món quà vĩ đại nhất của Thiên Chúa.
Dùng thời gian để cầu nguyện – Đó là sức mạnh vĩ đại nhất trên trần đời.Amen.
Nguồn: TGP Sài Gòn