Ngày 2 tháng 6
THÁNH MARCELLINÔ VÀ PHÊRÔ TỬ ĐẠO
I. ĐÔI DÒNG LỊCH SỬ
Hôm nay Giáo Hội cho chúng ta mừng lễ hai thánh Marcellinô và Phêrô Tử Đạo. Chúng ta không có tài liệu lịch sử nào nói về cuộc đời của hai thánh tử đạo Marcellino và Phêrô cả. Chỉ biết các Ngài được phúc tử đạo dưới thời Diocletianô.
Không có tài liệu lịch sử nào nói về nguồn gốc của hai thánh tử đạo Marcellino và Phêrô cả. Các Ngài được phúc tử đạo dưới thời Diocletianô.
Thánh Marcellino được ơn tử đạo còn thánh Phêrô được ơn trừ quỉ.
Nhờ được ơn trừ quỉ, thánh Phêrô được rất nhiều người mộ mến. Ngược lại cũng có nhiều người ghen tức và thù oán tìm cách giết hại. Tỉnh trưởng Sêrênô ra lệnh tống giam Ngài. Bạn ông là Antêmi có đứa con gái bị quỉ ám. Nghe biết Phêrô có quyền trừ quỉ, ông giới thiệu bạn mình tới ngục thất để gặp thánh nhân. Khi gặp ông, thánh nhân khuyên ông hãy tin vào Chúa Giêsu và thờ phượng Thiên Chúa. Nghe khuyên như thế ông tỏ ra bực tức và cho rằng: Chúa đã không cứu nổi Phêrô thì làm sao thánh nhân có thể cứu nổi con ông được. Rồi ngay đêm ấy khi quân canh ngục còn đang thi hành nhiệm vụ thì thánh nhân đã có mặt ở nhà Antêmi. Cả gia đình Antêmi bỡ ngỡ và xin theo đạo. Paulina, con gái Antêmi được lành bệnh. Từ đó gia đình Antêmi thành nơi tụ tập cho những ai muốn tìm hiểu về Chúa. Việc dạy đạo và Rửa tội cho các tân tòng được cử hành tại đây.
Thấy vậy Sêrênô tức giận. Ông ta ra lệnh hành hạ hai thánh nhân một cách dã man. Sau đó ông tống giam các ngài vào ngục tối, nền rắc đầy miểng chai, và định bỏ đói các Ngài cho chết. Tuy nhiên Chúa đã giải thoát các Ngài trong suốt một tuần lễ để lo cho các dự tòng được chịu phép rửa tội. Nghĩ rằng gia đình Antemi lập mưu cho cuộc vượt thoát này, Sêrênô ra lệnh giết luôn cả gia đình ông.
Cuối cùng hai thánh nhân Marcellinô và Phêrô bị đem đi hành quyết. Khi thi hành án quyết, đao phủ Đorotê đã thấy linh hồn hai Ngài bay về trời. Quá xúc động,ông đã xin tòng giáo và qua đời cách lành thánh. Còn xác hai thánh nhân được chôn cất ở nghĩa trang Ad Duos Lauros đường Labicana.
Khi Giáo hội được sống trong an bình, người ta xây cất trên mộ hai Ngài một thánh đường rất nguy nga. Tên Hai thánh nhân đã được nhắc đến trong lễ quy Roma.
II. BÀI HỌC.
Thánh Marcellinô và Phêrô cùng bị tống ngục vì tội rao giảng, tội làm phép lạ và tội làm phép Rửa cho nhiều tân tòng. Các Ngài dù bị tù tội, dù bị tra tấn dã man vẫn một lòng kiên trung rao giảng, dạy giáo lý và tiếp tục rửa tội cho nhiều người.
Tỉnh trưởng Sérène quá bực tức vì tinh thần kiên cường của các ngài, nên đã dùng nhiều cực hình dã man nhất, tàn bạo nhất hầu làm các ngài nhụt chí. Nhưng như “vàng thử lửa, gian nan thử đức”, các ngài vẫn kiên trì theo Chúa và không hề nản lòng, bỏ cuộc. Để thưởng công cho sự kiên trì đó, Chúa đã sai các thiên thần ban đêm đến giải cứu các Ngài để các Ngài củng cố niềm tin cho các tân tòng.
Tỉnh trưởng Sérène nghi ngờ Antêmi đã tiếp tay để thánh Phêrô và Marcellinô trốn ngục, nên đã hạ lệnh giết cả gia đình của Antêmi.
Hãy tập cho mình có được sự kiên trì bền chí trên con đường phụng sự Chúa.
Một tu sĩ trẻ nọ được gởi đến làm việc với một số anh em khác, công việc của họ là dệt một khung vải rộng lớn, trên đó mỗi người ngày ngày dệt phần được trao phó, việc làm xem ra độc điệu và vô nghĩa. Ngày nọ, không còn chịu đựng nổi một công việc nhàm chán như thế. Người tu sĩ trẻ thốt lên với tất cả sự giận dữ của mình:
– Trước khi tôi được sai đến đây, người ta nói với tôi về một công trình nghệ thuật cao cả mà tôi sẽ góp phần vào. Bây giờ tôi chỉ thấy rằng, tôi phải dùng kim đâm qua xỏ lại như một cái máy, tôi không thấy đâu là nghệ thuật cả.
Nghe thế, vị tu sĩ già mới nói với thầy như sau:
– Con ơi làm sao con thấy được công trình nghệ thuật mà chúng ta đang cộng tác để thực hiện bởi những gì con đang thấy là mặt trái của tấm thảm. Hơn nữa, việc con đang làm là một điểm nhỏ trong công trình mà thôi.
Khi tấm thảm đã hoàn thành, người ta lật tấm thảm lại. Lúc bấy giờ, vị tu sĩ trẻ mới thấy rằng mình góp phần vào một tuyệt tác. Đó là bức tranh của Ba Vua triều bái hài nhi Giêsu, những đường kim mà người tu sĩ trẻ ngày ngày đút qua xỏ lại, chính là hào quang sáng chói trên đầu Chúa Hài Nhi. Điều mà thầy cho là vô nghĩa nhất giờ đây hiện lên như một kỳ công.
Robert Bruce, vua xứ Tô Cách Lan sau khi thất trận liên tiếp ông ẩn mình trong một cái hang để trốn quân thù. Binh lính của ông kẻ thì chết người thì bị thương, người khác phải trốn chạy thoát thân. Trong mệt mỏi và hoàn toàn thất vọng ông đã thốt lên:
– Chiến đấu làm chi nữa cho vô ích. Kẻ thù của ta đã quá mạnh.
Chính lúc vô cùng tuyệt vọng ấy, ông nhìn thấy một con nhện giăng tơ giữa hai tảng đá. Nó cột một đầu tơ vào tảng đá bên này, rồi quăng mình qua tảng đá bên kìa, những lần nào cũng không lao tới. Ông ngồi xem nó hồi lâu, con nhện cứ thử làm lồi lại hỏng, không biết bao nhiêu lần. Ông tự nhủ với lòng mình.
– Con nhện này thật kiên nhẫn và can đảm. Nếu nó giăng được sợi tơ này thì ta cũng phải đem quân tiếp tục giao chiến.
Quả thật, con nhện nhỏ bé lại kiên nhẫn quăng mình và lần này nó đã lao tới tảng đá bên kia rồi bình tĩnh cột đầu tơ vào.
Nhà vua đứng bật dậy và la lên:
– Hỡi con nhện bé nhỏ cám ơn mi đã cho ta bài học quí báu này. Ta sẽ đi cứu xứ Tô Cách Lan của ta một lần nữa.
Với sự quyết tâm mãnh liệt, vua đã kéo quân ra trận giao chiến với quân thù. Cuối cùng đã thắng trận vẻ vang cứu lấy tổ quốc Tô Cách Lan của ông.